Đọc truyện Song kính chap 1 đầy đủ nhất tại đây

*Hiệu sách Thiếu Nữ Vũ Trụ*

+ Tiểu Thư Kim Huyền Trinh , là tiểu thư Kim Huyền Trinh đó!, tiểu thư Kim Huyền Trinh đến rồi!
(Những tiếng máy ảnh tí tách, những tiếng ồn ào của đám đông phóng viên đang háo hức chờ đợi sự xuất hiện của nữ nhà văn nổi tiếng bậc nhất Kim Huyền Trinh)
– Xin chào mọi người ( Huyền Trinh xuất hiện với một chiếc đầm nhẹ nhàng, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng , trong trẻo của nàng, cất giọng nói ngọt ngào gửi một lời chào)
– Vô cùng cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn vẫn đến cửa hàng tham gia buổi họp báo ra mắt sách mới của tôi. Toàn thể các mỹ vu tân như có điều gì muốn hỏi đều có thể hỏi ( nàng nói mở đầu cuộc họp báo)
– Tiểu thư Kim Huyền Trinh nghe nói “lưu ngôn phỉ ngữ” là nhân vật chính của “thiếu nữ thời đại mới” vậy trong mắt cô thì như thế nào mới được coi là thiếu nữ thời đại mới? ( phóng viên thứ nhất hỏi nàng)
– Ở thời đại này tự tin , độc lập, không dối trá , không mù chữ đều là những thứ mà tôi xem như là những thứ một phụ nữ thời đại mới nên có. ( nàng trả lời đầy tự tin )
– Mọi người đều biết, tiểu thư được coi như vợ của giám đốc sở giao thông vận tải La Hoành. Ngồi dưới sự ủng hộ và nâng đỡ của toàn bộ nhà họ La mới có ngày hôm nay nhưng lại ở chỗ này diễn thuyết về khái niệm độc lập. Cô không cảm thấy mâu thuẫn sao? ( phóng viên thứ 2 đứng lên hỏi nàng)

*toàn khán phòng im lặng*

Có một đạo lý tôi hy vọng mọi người sẽ biết. Tiền đề để kiền lý mã được bá nhạc thưởng thức chính là bản thân nó phải là một con ngựa đứng nhất. ( Nàng đanh thép đáp lại câu hỏi khó từ phóng viên)
– Huyền Trinh nói không sai ( Bạch Tuyết người bạn thân nhất của Huyền Trinh xuất hiện)
– Bạch Tuyết tôi vốn tự cho mình là người tài giỏi, sở dĩ tôi cam nguyện làm người quản lý cho bạn thân của tôi không phải cũng là vì cô ấy là người tài hoa khiến mọi người đều không có cách nào khinh thường cô ấy hay sao? ( Bạch Tuyến nói tiếp)
*Đôi bạn thân đan tay vào nhau nắm chặt, trao nhau một ánh mắt đầy sự tin tưởng*

– Nếu mọi người đã nói đến chuyện này thì thân là chồng của Kim Huyền Trinh tôi cũng nói vài ba câu. (La Hoành đứng dậy tiến lên bục họp báo nói)
– Các vị ngồi đây nếu không ngại thì hãy suy nghĩ một chút. Lấy địa vị của nhà họ La thì tại sao La Hoành tôi lại phải cưới một người phụ nữ của một gia đình không có tiếng nói làm vợ? Đó chính là bởi vì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đã giống như một viên ngọc soi sáng vũng bùn đen tối vậy. Cũng bởi vì thứ ánh sáng lấp lánh tựa chân bảo của cô ấy khiến cho tôi quên đi lợi ích được mất mà lựa chọn cô ấy (La Hoành nắm tay Huyền Trinh phát biểu trước tất cả đám phóng viên)
– Người thân yêu của tôi, tôi tự hào vì em! ( La Hoành nói rồi quay sang đặt một nụ hôn lên trán nàng)
+ Họ đúng là một cặp đôi kiểu mẫu ở Thượng Hải này, tôi thật sự ghen tỵ với đôi tiên đồng ngọc nữ này nha, một buổi họp báo ruột cuộc lại thành show ân ái… ( âm thanh cảm thán vang lên khắp hội trường )
– Được rồi các vị hôm nay phỏng vấn đến đây thôi. Khổ cực cho các vị rồi. Bên ngoài khán phòng có chuẩn bị chút trà cùng bánh kẹo mời mọi người ( Bạch Tuyết nói để kết thúc buổi họp báo)
– Tôi đã nói với anh đừng có rắc cẩu lương rồi mà. Lát nữa Huyền Trinh còn phải kí cho fan hâm mộ nữa đó. (Bạch Tuyết chạm nhẹ vào cách tay của La Hoành và nhìn anh ta nói)
– Vậy tôi ra ngoài hậu trường chờ mọi người ( La Hoành vẫy tay chào Huyền Trinh và Bạch Tuyết, lúc gần quay hết người còn kèm theo một cái nháy mắt đáng ngờ với người bạn thân của vợ mình)

*Tại buổi ký tặng*

+ Hahaha, cuối cùng tôi cũng lấy được bút tích do Kim Huyền Trinh tự tay ký tặng rồi
+ Cảm ơn cô, Tiểu thư Kim Huyền Trinh cảm ơn cô rất nhiều! (Fan nói với nàng)
– Tôi cũng cảm ơn cô ủng hộ tôi (nàng đáp lời)
– Xin chào (Chu Chiêu Trinh tiến đến bàn ký tặng) , Cho cô (cô đưa cho nàng chai sữa bò đang cầm trên tay)
– Sao ? cho tôi? (nàng ngạc nhiên đáp lại)

– Cô không mang theo sách đúng không? Nhanh nhanh đi qua bên kia mua một cuốn đi tôi ký cho (nàng nói tiếp)
– Ký vào quyển này. ( cô cầm quyển sách đặt ngay trên mặt bàn đưa đến trước mặt nàng)
– Người kia! Tôi nói cô đấy. Có phải cô bị bệnh hay không? Cầm theo một bình sữa bò đến đổi sách? Ai mà biết được cô có bỏ độc vào trong bình sữa này hay không? (Bạch Tuyết ở bên cạch nàng tức giận nói)
– Không có độc (Chiêu Trinh cầm bình sữa bò lên uống liền một ngụm chứng minh)
– Tôi nói này, có phải cô nghe không hiểu tiếng người hay không? Bảo an đâu, đuổi kể quấy rối này ra ngoài đi. (Bạch Tuyết càng thêm tức giận hét lên)
<Đội bảo an lao vào muốn kéo Chiêu Trinh ra ngoài nhưng khi chạm vào người cô thì ngay lập tức bị cô quật ngã, lần lượt hạ từng tên một Chiêu Trinh đúng phủi áo hiên ngang nhìn tên bảo an cuối cùng>
– Còn ngớ ra đấy làm gì lên đi! (Bạch Tuyết ra lệch cho tên bảo an)
– Dừng tay (Huyền Trinh vội vàng nói đồng thời tiến đến phía Chiêu Trinh đang đứng)
– Tôi đoán… chỉ là cô rất thích sách của tôi nhưng cô không đủ tiền để mua nó đúng không? (Nàng cầm tay cô , tươi cười nói)
– …. (Chiêu Trinh với khuôn mặt ngơ ngác, nhìn nàng một cách khó hiểu)
– Tôi nhận bình sữa này. Quyển sách này tặng cho cậu. ( Huyền Trinh nói với Chiêu Trinh, do hôm nay cô ăn mặc rất giống một chàng trai nên nàng gọi cô bằng cậu)
– Nói đi, cậu muốn tôi viết gì cho cậu nà (Nàng nói rồi ngước mắt nhìn cô và nở một nụ cười mê hoặc)
– Khụ Khụ… Viết là Kim Huyền Trinh tặng cho phấn tư được không? (Chiêu Trinh bối rối trước ánh mắt của nàng lúng túng đáp)